[Arrested] #10: Kaito và Aoko trong tù

Drabble #10: Kaito và Aoko trong tù

"Này! Này, bỏ tay ra!" Một cô gái trẻ đang cố sức giằng co để thoát khỏi vòng kìm kẹp của hai nhân viên cảnh sát. "Tôi là con gái của thanh tra Nakamori Ginzo! Aoko đây! Các người không thể bắt tôi được!"

Viên cảnh sát ở bên phải quan sát cô gái chăm chú, dò xét từ đôi mắt xanh thẫm, gương mặt bướng bỉnh giận dữ, và mái tóc nâu nhạt xoăn lọn – quá sang trọng so với bộ trang phục đường phố của cô. "Tôi đã xem ảnh con gái của thanh tra Nakamori rồi," ông ta nói cộc lốc. "Tóc cô bé xù lên như đầu chổi lau nhà cơ. Tóc cô chải chuốt thế này không thể nào là cô ấy được."

Có tiếng cười khúc khích của ai đó ở đằng sau họ. Aoko quay phắt lại lườm một anh chàng trẻ tuổi cũng đang bị hai viên cảnh sát áp giải dọc hành lang của nhà tù. "Đã bảo đừng có đụng vào tóc của người ta rồi, đồ ngốc! Tôi là Nakamori Aoko mà! Thật đấy!"

Một người cảnh sát mở cửa một căn buồng giam, chàng trai bình thản bước vào, tay vẫn trong túi quần. "Cám ơn," cậu vui vẻ nói với viên cảnh sát đang đứng giữ cửa.

Aoko thì không bình tĩnh được như vậy. "Rồi chuyện này sẽ đến tai bố tôi!" cô hét lên khi bị một cảnh sát đẩy vào theo cách nhẹ nhàng nhất có thể. "Tôi là con gái của thanh tra Nakamori đấy!"
"Ờ," người cảnh sát cười nhếch mép. "Còn bạn cô chắc là Kaitou Kid hả?"

Anh chàng kia bật cười như thể đó là điều đáng cười nhất trên đời. Aoko quay sang nhìn cậu đầy sát khí ngay lúc cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô. "Cậu!" cô rít lên.

"Gì cơ?" anh chàng hỏi lại với một nụ cười tủm tỉm, nằm ườn ra trên băng ghế cứng trong buồng giam.

"Tất cả là tại cậu, Kaito!"

"Ừa, đúng thế mà."

"Sao cậu lại diễn ảo thuật ngay trước toà thị chính cơ chứ?"

"Trong thời buổi kinh tế như hiện nay, tớ nghĩ người ta cần xả hơi chút thôi mà."

"Sao cậu lại dám cưa đôi xe của thị trưởng hả?"

Kaito nhún vai. "Thì tớ chỉ muốn thử xem có làm được không thôi." Cậu cười toe. "Trò đó cũng hay mà, đúng không?"

Mặt Aoko đỏ gay. "Chẳng liên quan gì hết!" Nụ cười của Kaito càng nở rộng hơn, cô liền giậm chân và hét lớn, "Cậu không dừng lại ở đó được sao? Lại còn đụng đến vợ ông ấy nữa?"

"Màn về cái xe ông ấy chẳng cười gì cả," Kaito nói, đôi mắt xanh dương mở to ra vẻ ngây thơ vô-số-tội. "Tớ chỉ muốn khiến ông ấy cười thôi."

"Ừ, ông ấy đã cười lúc nhìn cậu bị tống lên xe cảnh sát vì can tội phá hoại an ninh trật tự đấy."

Kaito xoay người, ngả lưng trên băng ghế dài. "Vậy là nhiệm vụ hoàn thành rồi." Nhưng còn phải xem Kid có ghé thăm và đùa nghịch với ông ta trong phi vụ tới được không đã…

Aoko tức tối. "Ồ, vậy ra... cậu cũng muốn kéo tớ chịu trận cùng phải không?"

"Này, hôm nay cậu có thiệt gì đâu cơ chứ. Tớ chỉ cần một cô trợ lý đáng yêu để thu hút sự chú ý của khán giả thôi mà. Không ai thèm xem diễn ảo thuật nếu không có một nàng trợ lý dễ thương nào đấy đâu." Cậu nhìn cô, cười tinh quái.

Aoko sững lại, nắm tay vẫn đang giơ lên. Má cô ửng đỏ. "Cậu vừa…"

"Nhưưưưưng—" Kaito lớn tiếng tiếp lời, đặt tay ra sau đầu, "tại vì có mỗi cậu ở gần đấy, nên tớ đành phải dùng tạm những gì có thể thôi. Ít ra thì giờ tóc cậu cũng ổn hơn nhiều rồi. Oái!"

Kaito lăn ra khỏi ghế, suýt soát tránh được một nắm đấm vào đầu. "Nè nè! Bình tĩnh nào! Có phải tại tớ mà cậu phải vào đây đâu! Tại cậu cố kéo tớ ra khỏi xe cảnh sát đấy chứ."

Aoko cau có và siết chặt nắm tay. "Tớ không thể để họ bắt cậu được!"

"Con gái của Nakamori Ginzo bị bắt giữ vì tội cản trở người thi hành công vụ... " Kaito đứng dậy, vươn vai kèm theo một tiếng cười khẩy.

Aoko vụt thẳng vào người cậu, nhưng nhanh như cắt Kaito đã lao sang một bên để tránh. "Này, này, bình tĩnh, cậu điên hả—"

"Cậu là—đồ—phiền phức—" Aoko gào, nắm tay đấm vào không khí vì Kaito vừa kịp né được, luồn xuống dưới tay cô và phút chốc đã đứng sau lưng cô. Aoko cảm thấy một luồng gió nhẹ dưới chân, rồi váy của cô bị tung lên. "Này, đừng—"

Cô chưa kịp phản kháng thì một tiếng thét kinh hoàng khác đã cắt ngang. Aoko quay phắt lại, nhìn thấy Kaito ngồi trên mặt đất, hai tay quờ quạng ra đằng sau, mắt lộ rõ vẻ khiếp đảm.

Aoko chống tay lên hông. "Đáng đời cậu, dám lật v— À...! Tớ nhớ hình như sáng nay đã mặc đồ chip hình cá thì phải...?"

Kaito rên rỉ, áp sát người vào bức tường phía xa của căn buồng giam. "Đừng lại gần tớ với cái thứ đó!"

Aoko chỉ cười nham hiểm. "Lần này thì không trốn được đâu, Kaito!"

"Dừng lại! Aoko-sama… Eo, oái, dừng lại, đừng mà! Nó— Á! Á Á Á Á Á!"


"…Chúng tôi không ngăn được Kaitou Kid tối hôm kia, Hakuba-kun, nhưng các nhân viên cảnh sát đã kịp thu được một đoạn ghi âm giọng nói của hắn."

"Tốt lắm, sĩ quan," Hakuba Saguru nói nhanh. "Cho tôi nghe nó nào."

"Vâng." Viên sĩ quan lấy ra một chiếc máy ghi âm từ túi áo đồng phục và ấn nút phát—

"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!"

Hakuba và người sĩ quan giật mình ngẩng đầu lên. "Đó không phải đoạn ghi âm," viên sĩ quan lắp bắp. "Từ đâu vậy—"

Hakuba lẩm bẩm câu gì đó bằng tiếng Anh và bước ra khỏi đồn cảnh sát. "Nó phát ra từ khu nhà giam," anh nói, không quay đầu lại.

Cánh cửa Buồng 76 đã được mở tung, và có hai nhân viên cảnh sát đang nhìn trân trân vào căn phòng giam, sững sờ. Hakuba chạy đến chỗ họ và nhìn vào trong—

Nakamori Aoko, con gái của chánh thanh tra, đứng giữa phòng giam, trên gương mặt là nụ cười mang đậm phong-cách-Kuroba, hoàn toàn không còn chút gì gọi là vẻ ngây thơ thường thấy của cô. Đằng sau, chính Kuroba Kaito lại đang co rúm người bên dưới băng ghế dài, lẩm bẩm vài câu nghe không được hay ho cho lắm.

Hakuba thở dài. "Nakamori-chan, không phải cậu—"

"Ừ đấy," cô đáp, đầy thách thức.

"Ư ư…" Kaito kêu van.

"Không cần—"

"Cậu ấy đáng bị vậy mà," Aoko kiên quyết.

Sau tiếng thở dài, Hakuba quay sang hai người cảnh sát còn đang ngơ ngác chưa hiểu mô tê gì. "Kuroba-kun không sao đâu," anh đảm bảo với họ, không ngăn được một nụ cười nửa miệng về phía Kuroba. "Chỉ là hôm nay Nakamori-chan mặc quần trong hình con cá thôi."

Hai cảnh sát tròn mắt nhìn nhau. "À…"

Phía dưới băng ghế phòng giam, Kaito vẫn đang rên rỉ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Summer Camp (Kì Trại Hè)